8 bài học của người xưa

8 bài học của người xưa
 
1. Cho vay gạo chứ không cho vay củi, cho mượn áo chứ không cho mượn giày:
Cho vay gạo là cứu tế người, là tích phúc cho mình. Nhưng củi có khắp nơi, chỉ cần mình nỗ lực đều có thể đi kiếm củi được.
Thế nên, người xưa cứu người nghèo chứ không cứu người lười.
Không cho mượn giày là vì mỗi người cỡ chân khác nhau, rất khó tìm được giày vừa chân.
Hơn nữa giày là để đi, cho người ta mượn đi bẩn giày, rách giày rồi thì trả lại cũng làm khó cho cả 2 bên.
2. Không làm người trung gian, không làm người bảo lãnh thì cả đời không phiền não:
Làm người trung gian thì nhất định 2 bên đều quen biết, đều là bạn bè.
Khi không xảy ra sự việc thì còn tốt, khi xảy ra sự việc, 2 bên không tốt nữa thì họ đều đổ tội lên thân mình.
Cuối cùng, sự tình cũng hỏng mà bạn bè cũng mất.
3. Ăn cơm người ta, nể mặt người ta. Cầm bát người ta, bị người ta quản:
Trong cuộc sống dựa vào người khác, thế thì phải phục tùng người ta, chịu ước thúc của người ta.
Quyền kinh tế quyết định quyền phát ngôn.
Muốn không bị người khác quản thì phải tự lực cánh sinh.
4. Nhân từ không nắm binh quyền, nghĩa khí không nắm tiền tài:
Chiến trường liên quan đến sống chết, thời khắc then chốt không thể nhân từ mềm yếu nếu không sẽ thua thảm hại, mất đi sinh mệnh của bao nhiêu người.
Người trung nghĩa trên đời thường nhiều bằng hữu, họ là người trọng nghĩa khinh tài, do đó người nghĩa khí không được nắm giữ tiền của, tài sản, vì sẽ không giữ được.
5. Đại phú do mệnh, tiểu phú do cần:
Một người có thể trở thành đại phú, đại quý hay không là do vận mạng chú định.
Một người có thể khá giả hay không là dựa vào nỗ lực cá nhân, cần kiệm mà thành.
Trong mệnh có cái đó thì cuối cùng cũng sẽ có, trong mệnh không có cái đó thì chớ cưỡng cầu.
Sống thiết thực, thanh bạch, cứ làm tốt việc của mình là đủ rồi. Cái gì đáng có sẽ có, cái gì nên đến sẽ đến.
6. Nghèo nơi đô hội không người hỏi, giàu tại rừng sâu có người tìm:
Người nếu nghèo hèn thì ở giữa đô hội đông đúc cũng không có người tìm đến.
Người nếu giàu sang thì ở nơi núi sâu rừng thẳm cũng có người tìm đến kết thân xu nịnh.
Nhân tình thế thái luôn phân ra nóng (nhiệt tình) và lạnh (lãnh đạm), từ xưa đến nay vốn vẫn như thế.
7. Anh em thân thiết, sổ sách rõ ràng:
Thân thiết như anh em ruột thịt cũng phải nợ nần sổ sách tính toán rõ ràng.
Chỉ có nợ nần sổ sách tính toán minh bạch rõ ràng thì mới có thể hóa giải mâu thuẫn kinh tế, hóa giải mối quan hệ giữa các thành viên, thúc đẩy hợp tác lâu dài.
8. Cháu con tự có phúc phận riêng, chớ làm trâu ngựa cho cháu con:
Có rất nhiều phụ huynh thục mạng làm việc để tích trữ gia tài cho con cái.
Họ lo con cái không biết nấu ăn, không có công việc tốt, không có người yêu tốt.
Thực ra, con cháu đời sau có phúc khí riêng của con cháu, chúng cần phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của chúng.
Làm cha mẹ cũng không nên làm trâu ngựa cho cháu con, quá lo nghĩ gắng sức vì chúng.
Lo nghĩ chu toàn cho con cháu quá khiến chúng mặc nhiên hưởng thụ, sẽ tự tiêu hao phúc phận của chúng. Thế nên người xưa nói: “Thương quá hóa hại con” chính là đạo lý này.
(Sưu tầm)
Chào ngày mới!!!

Nguyễn Tuấn Quỳnh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tổng Đài